KẾT LUẬN
Ngôn ngữ không thể tồn tại mà không có sự mơ hồ; yếu tố được xem như một lời nguyền và một phước lành qua các thời đại.
Vì không có một “chân lý” và không có sự tuyệt đối nào, chúng ta chỉ có thể dựa vào những chân lý tương đối của những nhóm người cố gắng trả lời những câu hỏi họ đặt ra và đáp ứng nhu cầu tồn tại trong hệ thống văn hóa của riêng họ.